Lời Tác Giả: Chỉ còn vài ngày nữa là đến
ngày 30 tháng Tư, ngày mà cách đây 38 năm tôi đã nháy cẩng lên như một thằng
điên vì vui sướng. Vì tôi tưởng kể từ nay, thanh niên Việt Nam sẽ không còn phải
chém giết lẫn nhau nữa, bởi cuộc nội chiến tàn khốc nhất lịch sử dân tộc Việt
Nam làm chết tới gần 5 triệu người đã kết thúc! Nhưng thật đáng thương sau ngày
30/4/1975 vẫn còn thù hận, hơn 1 triệu cán binh cộng hòa phải đi tù và chết đói
trong lao tù hơn 16 vạn người, khoảng 60 vạn thuyền nhân bị chết chìm mất xác
trên các đại dương khi vượt biển đi tỵ nạn và có tới 3 triệu người Việt phải bỏ
nước ra đi không hẹn ngày trở lại. Đó là một tấn thảm kịch bi đát nhất trong lịch
sử Việt Nam!
Vậy, ai là những kẻ đã góp phần gây ra tấn thảm kịch đó?
Bài viết này sẽ nêu ra lời giải đáp một cách chủ quan của cá nhân tôi, chưa chắc
đã phản ảnh trung thực tính khách quan của lịch sử, xin được trân trọng gửi tới
quí vị độc giả để chúng ta cùng trao đổi và tìm ra được câu trả lời thích hợp
nhất để lịch sử nước nhà mai sau không còn phải lặp lại.
30 tháng Tư ơi, Hồn Nước sẽ về đâu?
(Kính
viếng Hương Hồn 5 triệu đồng bào đã ngã xuống)
Nếu
Mao đồng chí không thương Đảng CS Việt Nam
Thì
sao 1930, lại cưu mang một “đứa trẻ sinh nằm trên cỏ”?[1]
Rồi
nuôi nấng “đứa trẻ” đó lớn lên thành đứa con ngoan thực sự
Biết
răm rắp vâng lời Mao mang theo “con đường vô sản” tới trời Nam
Nếu
Mao đồng chí không yêu các nhà lãnh đạo Việt Nam
Thì
sao lại giúp đỡ và dìu dắt chủ tịch Hồ Chí Minh “vĩ đại”?
Còn
gả vợ cho người để thành con rể nước Trung Hoa mãi mãi[2]
Và
trọn đời giữ gìn “Tình hữu nghị láng giềng như gắn bó môi răng!”
Nếu
Mao đồng chí không hết lòng trong cuộc kháng Pháp 9 năm
Thì
chắc gì đã có “Chiến Thắng Điện Biên Phủ lẫy lừng” ngày ấy?
Nhưng
lại phải đau đớn ký HĐ Genève cắt nước Việt ra hai Miền tê tái
Khiến
nhiều gia đình Việt Nam phải chia ly trong buồn tủi hờn căm!
Nếu
Mao đồng chí không dạy dỗ Hồ Viết Thắng và hàng ngàn cán bộ
Phải
tiến hành CCRĐ thế nào dưới sự chỉ huy của cố vấn Trung Hoa
Thì
làm sao chỉ trong hai năm có thể giết chết hai vạn người vô tội
Đã
có công xây dựng nên nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa?
Nếu
Mao đồng chí không cho ra bản “Tuyên bố về lãnh hải TQ” vào 4/9/1958
Thì
Phạm Văn Đồng đâu dám coi Hoàng-Trường Sa không là của Việt Nam
Bằng
một bức Công Hàm gửi Chính Phủ TQ ngày 14 tháng 9 năm 1958?[3]
Để
giờ đây phần xác đã yên giấc ngàn thu mà phần hồn vẫn băn khoăn!
Nếu
Mao đồng chí không khuyên đảng bắt nông dân góp ruộng vào hợp tác
Thì
làm sao đảng có hàng triệu thanh niên vào “giải phóng” Miền Nam?
Ngày
đó nếu ai đào ngũ không vào chiến trường thì cả nhà chết đói
Vì
đâu còn trâu bò ruộng đất kênh mương để có thể tự làm ăn!
Nếu
Mao đồng chí không giúp Miền Bắc đem quân vào đánh Miền Nam
Thì
chính phủ Hoa Kỳ lúc đó chắc gì đã muốn ồ ạt đổ quân vào Đà Nẵng[4]
Để
Mao yên tâm triệt hạ các đối thủ chính trị trong CMVH mang danh vô sản
Mồm
hô “Quyết đánh Mỹ đến người Việt cuối cùng!” mưu hủy diệt Việt Nam!
Nếu
Mao đồng chí không cung cấp vũ khí cho Miền Bắc phá hủy VNCH[5]
Thì
ngày 19/1/1974, sao quân Tàu có thể cưỡng chiếm được Hoàng Sa?
Để
ngày 30/4/1975 thống nhất non sông lại bị mất đi phần Biển Đảo
Lãnh
thổ thiêng liêng đã được giữ gìn từ nhiều thế hệ của ông cha!
Phải
chi việc bắt 1 triệu cán binh VNCH vào các nhà tù cũng là Mao gợi ý?
Để
người Việt tiếp tục xéo dày nhau cho thỏa lòng lang dạ thú của Mao
Vì
gần 5 triệu người Việt chết trong nội chiến đối với Mao còn ít quá
Mao
muốn dân Việt bị tiêu diệt nhiều hơn để có chỗ cho dân
Tàu!
Ngày
9 tháng 9 năm 1976, Mao đồng chí qua đời thì cháu con Mao khôn lớn[6]
Các
cấp lãnh đạo Việt Nam lại tiếp tục trả “ơn sâu, nghĩa nặng” bố con Mao
Bằng
đất rừng, Mái Nhà Đông Dương, Biển Đông...để làm theo “Lời Bác”
Dưới
sự dẫn dắt của kẻ thân Mao, 30 tháng Tư ơi Hồn Nước sẽ về đâu?
Ngạn
ngữ có câu “Muốn biết ông là ai thì phải xem ông kết bạn với người nào?”
Bạn
ông là một kẻ bạo tàn lớn nhất thế kỷ 20, hơn cả Tần Thủy Hoàng tái thế!
Ôi
một ngàn năm Bắc Thuộc đủ rồi! Đồng bào hãy nhanh chân lên kẻo trễ!
Cùng
tâm linh 5 triệu hồn oan, quyết giữ gìn Hồn Nước tới nghìn sau!
Hà
Nội, 24/4/2013
Ts.
Đặng Huy
Văn
GHI
CHÚ:
No comments:
Post a Comment