Lời Tác Giả: Nhân mừng thọ tuổi 70 của
tôi lại vào dịp nghỉ 30/4, các con tôi đã quyết định cho bố một chuyến đi dối
già vào Sài Gòn và Miền Tây Nam Bộ. Tình cờ, tại vùng sông nước cuối cùng của Tổ
Quốc, tôi đã được đến thăm nhà má Năm ngay gần bờ sông. Rồi má đã kể cho chúng
tôi nghe những tháng năm trước 30/4/1975, ba má đã cưu mang cán bộ và bộ đội
như thế nào. Má còn kể về một đứa con nuôi của má nay đang “làm vua” ở Hà Nội,
đứa mà ngày xưa má đã suýt chết vì che dấu nó dưới hầm bí mật ra sao. Trời ơi,
má Năm nay đã ngoài 90 mà vẫn còn minh mẫn lắm. Má cười, ba má chỉ tội nghèo
nhưng nhờ sống thoải mái nên giữ được sức khỏe. Câu chuyện về đứa con nuôi “làm
vua” của má nghe thật lạ! Má vừa kể vừa lau nước mắt hình như sau 38 năm biền
biệt xa đứa con mà nay má vẫn thương yêu và lo cho tính mạng của nó như hồi còn
trong Bưng vậy. Má nói, tình hình này thể nào cũng sẽ có một cuộc 30/4 nữa! Má
sợ lúc đó ba má sẽ không còn đủ sức để cưu mang được nó. Rồi bỗng má thở dài:
“Ôi sao nó không về trước đi! Cứ dại dột ngồi mãi đó lại như cái ông “Ca” gì đó
ở bên Li-bi thì khổ!” Tôi chưa kịp hỏi họ tên đứa con nuôi “làm vua” của má là
gì thì đã phải lên ca nô để đi sang vùng khác. Bài viết này chỉ ghi lại những lời
thương của má để nhắn nhủ đứa con nuôi một thời ba má đã yêu thương như con ruột,
xin được trân trọng sẻ chia cùng quí vị.
30/4 lại đến rồi, con ơi mau về đi kẻo muộn!
(Viết
theo lời thương của hai vợ chồng bà má Nam Bộ)
Từ
ngày 30/4/1975 con chào ba má về thành phố
Ba
mươi tám năm trôi qua ba vẫn sống kiếp cơ hàn
Các
em con lớn lên nay vẫn chưa có việc làm ổn định
Má
che chở con ngày xưa giờ vẫn sống lầm than!
Hồi
trong Cứ con thưa, rồi má ba sẽ thay đời đổi kiếp
Độc
lập rồi dân sẽ ấm no hơn, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn!
Vậy
mà nay các đồng chí của con đang làm dân chết khiếp
Khắp
nơi nơi đâu cũng thấy người dân đang phỉ nhổ căm hờn!
Ngày
còn ở trong Bưng má thấy con hiền lành như thế
Mỗi
lần về làng gặp du kích con thỏ thẻ với má ba
“Con
đi chiến đấu quên thân để cứu dân cứu nước
“Đưa
lại Độc Lập, Tự Do cho tổ quốc, quê nhà!”
Nay
Độc Lập có rồi nhưng Tự Do đâu chưa thấy
Chỉ
thấy ai nói hơi trái ý con là con bắt nhốt tù rồi
Người
dân muốn nói thật để cho đất nước mau tiến tới
Vì
họ đã từng đổ máu xương để giờ con hưởng đó con ơi!
Má
biết con đã sớm phải vô Bưng nên học hành lởm khởm
Lẽ
ra nay làm vua, con phải biết khiêm tốn lắng nghe dân
Dân
thật thà góp ý giúp con thì con kêu “bầy phản động”
Còn
mấy đứa nịnh hót tâng bốc thì con lại chơi thân
Sao
dưới triều đại con, người có tài thì con không trọng dụng?
Chỉ
bổ nhiệm một lũ cúi luồn bằng cấp có, kiến thức không
Làm
đất nước lộn tùng phèo người mù lại đi dắt người sáng
Người
tâm huyết tài năng lại phải về cày ruộng nuôi tôm!
Mà
nuôi tôm, các đồng chí của con cũng không cho yên sống
Anh
em Đoàn Văn Vươn hai mươi năm trời đã lấn biển quai đê
Xây
đầm nuôi tôm bằng chính sức mình làm giàu cho đất nước[1]
Các
bạn con lại dùng bộ đội công an định cưỡng cướp mang về!
Má
ba chưa thấy lịch sử nước nhà có thời đại nào như thế
Mồm
“lấy dân làm gốc” tay lại cướp bóc và đàn áp dân lành
Chuyện
ba ngàn công an đánh một ngàn nông dân năm ngoái[2]
Cướp
đất Văn Giang xây “thiên đường” là một “trang sử liệt oanh”
Dân
đóng thuế được bao nhiêu thì bọn nịnh thần vơ vét hết
Rồi
cố tình đẻ thêm ra chước quỷ mưu ma để trấn lột tiền dân
Hết
bày đặt nào thuế xăng xe, thuế đường bộ, thuế ô tô xe máy...
Bệnh
viện nằm bốn người một giường cũng phải nộp thuế thân!
Ba
má muốn gặp tận mặt con để nói cho con nghe sự thật
Nhưng
từ ngày con làm quan rồi làm vua đâu ló mặt về thôn
Má
ba đã ngoại cửu tuần rồi không thể ra thăm con được nữa
Sợ
ít nữa dân phẫn uất lên, má ba không còn cơ hội để cứu con!
Ba
ruột con danh tính là gì và ở đâu má ba không được biết
Chỉ
thấy má đẻ con một mình lam lũ nuôi con nên má ba thương
Có
phải “ông ấy” nhận ra con không mà nâng con lên nhanh thế?
Làm
vua mà không được học hành sao con có thể đảm đương?
Ba
má đã sống hơn nửa đời người trước 30 tháng Tư nên hiểu
Thời
trước người ta biết trọng nhân tài nên xã hội văn minh
Người
giàu biết thương yêu người nghèo, tạo việc làm cho họ
Chứ
không như bọn tư bản đỏ bây giờ làm dân ghét, dân kinh
Thời
trước Biển Đông, Hoàng Sa, Trường Sa là của ta tất cả
Ngư
dân ta đánh cá ngoài khơi có ai dám trấn giết cướp tàu
Thời
nay ngày nào Hán tặc cũng bắn giết ngư dân trên biển
Mà
ba má đã bao giờ được nghe con lên tiếng cứu dân đâu?
Má
ba cùng đồng bào đã 20 năm cưu mang con trong lửa đạn
Hôm
con chui xuống hầm cạnh bồn cầu, má cứ phải “ngồi” coi
Nếu
không có nhân dân hi sinh thì 30/4 các con sao thắng được
Mà
nay các đồng chí của con đối xử với dân tàn ác thế con ơi!
Năm
thứ ba mươi tám 30/4 lại đến rồi, con ơi mau về đi kẻo muộn!
Má
không còn sức “ngồi” bồn cầu để coi con chui xuống đó nữa đâu
Ngày
nhân dân vùng lên lật đổ con nay chỉ là một chiều một sớm
Con
về đi! Đừng như bố con Gaddafi bị dân cắt cổ, má ba đau!
Sài
Gòn, 28/4/1013
Ts.
Đặng Huy Văn
[1]- Ngày 5/1/2012, chính quyền huyện Tiên Lãng, Hải Phòng
đã dùng hơn 100 công an và bộ đội có trang bị vũ khí đến đập phá nhà và định cướp
trắng đầm tôm của gia đình anh em ông Đoàn Văn Vươn tại xã Vinh Quang, Tiên
Lãng một cách trái pháp luật.
[2]- Ngày 24/4/2012, hơn ba ngàn công an và đầu gấu được
UBND huyện Văn Giang, Hưng Yên thuê để đàn áp cuộc biểu tình của hơn một ngàn
nông dân tại xã Xuân Quan, Văn Giang để giữ ruộng đất và mồ mả tổ tiên của bà
con đang bị giải tỏa mặt bằng để xây dựng “Thiên đường Ecopark”của một chủ đầu
tư giấu mặt. Cuộc biểu tình của bà con Văn Giang đã bị đàn áp dã man trong đó
có rất nhiều người dân và hai phóng viên VOV đã bị đánh trọng thương.