Mục lục nỗi đau dan tôi

Thursday, May 23, 2013

Tôi chống cộng bằng máu chảy về tim


Bảo Giang (Danlambao) - Sau khi đọc bài “Tôi không chống cộng” của trí thức (lời tự nhận của tg) Nguyễn Hưng Quốc, đăng trên mạng danchimviet.info. Tôi buộc tôi phải viết lên đôi điều, những điều mà chính cuộc đời của tôi, một người dân thường, cũng như những người Việt Nam lương thiện yêu nước đã luôn ấp ủ ở trong lòng và thể hiện trong cuộc sống của họ. Như thế, tôi không chỉ viết cho riêng tôi, cho gia đình tôi hay cho bằng hữu của tôi. Nhưng nếu được, tôi xin được nói lên một tiếng nói ngay thẳng, thay cho đồng bào Việt Nam, thay cho những ai không có hoàn cảnh, không có cơ hội để bày tỏ, nói lên cái tâm nguyện của đời mình là: Tôi muốn loại trừ chủ thuyết và chế độc CS ra khỏi đất nước Việt Nam. 

Trong ngôn ngữ và văn học Việt Nam, chữ “chống” là một động từ, luôn cần phải có một trợ từ đi kèm để làm cho rõ nghĩa của chữ chống. Thí dụ như:

- Chống đỡ: Chống cho cái cột đứng thẳng lên, cho cái cây nghiêng khỏi bị đổ ập xuống...

- Chống bão: Phương cách làm giảm thiểu thiệt hại do cơn bão gây ra.

- Chống Tàu: Là không cho chúng tràn sang, áp đặt, khống chế dân ta, hoặc đuổi xâm lăng ra khỏi nước.

- Chống cộng: Là những hoạt động nhằm loại trừ CS ra khỏi đời sống của xã hội. Là chôn nó đi.

Như thế, chống cộng là một ý niệm tự nhiên của tư tưởng, biến thành một thái độ tích cực, được thể hiện rộng rãi bằng những ngôn từ, chữ viết hay hành động của những người lương thiện yêu nước, nhằm một mục đích duy nhất là loại trừ, khai tử lý thuyết cũng như chế độ này ra khỏi mọi sinh hoạt trong cộng đồng nhân loại. Tại sao lại như thế? Bởi vì cộng sản với lý thuyết Tam Vô, được đảng cộng sản đem vào thực hiện trong guồng máy chính trị bằng thủ thuật gian dối và bạo lực, đã áp đặt rồi xâm phạm, trấn áp, chi phối mọi sinh hoạt thường nhật của từng cá nhân, của từng gia đình. Tệ hơn thế, nó còn chủ trương vô đạo hóa tất cả các sinh hoạt từ văn hóa, nghệ thuật đến chính trị và tôn giáo trong xã hội. Nó bức bách, thúc đẩy con người rơi vào cuộc khủng hoảng đạo đức, khủng hoảng niềm tin, tạo ra tội ác và gian dối. Từ đó, việc chống cộng sản trở thành một chủ trương, một sách lược chung, không phải của riêng cá nhân hay một quốc gia nào, nhưng của mọi người với mục đích rõ ràng và dứt khoát. Cũng từ đó, việc chống cộng trở thành một bổn phận, một trách nhiệm thiêng liêng của mọi người và nó không hề có quy định cho một thời hạn nào. Bao lâu sự gian trá bất lương là tàn tích của lý thuyết hay chế cộng sản còn xót lại, bấy lâu công cuộc chống cộng sản vẫn chưa hết nhiệm vụ.

Theo tinh thần này, người dân từ những nước không bị cộng sản chiếm đóng như Mỹ, Anh, Pháp, Tây Đức, Ý, Úc,... họ đều biểu lộ tinh thần chống và loại trừ cộng sản ra khỏi mọi sinh hoạt trong xã hội của họ một cách tích cực. Hơn thế, họ còn hỗ trợ các quốc gia bị cộng sản chiếm đóng loại trừ chúng ra khỏi những nơi đó, và góp sức bảo vệ những phần đất còn lại trên thế giới chưa bén mùi cộng sản. Họ như thế, chẳng lẽ, người dân trong các nước bị cộng sản chiếm đóng, bị chúng làm cho thoái hóa đời sống nhân bản lại không hề chông cộng sản ư? (trường hợp những thành phần bị phong cùi tâm hồn, bị bệnh thần kinh thể lý hay bị khuyết tật như mù lòa, câm, điếc... thì không kể đến trong câu hỏi này)

Nếu có ai đó vẽ vời, bảo rằng không hề chống cộng sản, tệ hơn, lập luận chống là có hại”, tôi tin rằng họ, một là không có hiểu biết gì về bản chất của cộng sản, nhưng thích khoa trương ngôn ngữ với lý luận diêm dúa, hở hang. Hai, đó không phải là ý thức, ý chí của người dân lương thiện ở trong những nước đã bị cộng sản chiếm đóng. Bởi lẽ, tất cả mọi người dân ở dưới chế độ ấy, như ở Việt Nam hiện nay, đều muốn nói lên một điều đơn giản, rõ ràng, thay vì diễn từ bằng những lý luận vòng quanh là: Họ không chỉ chống, mà là căm thù và muốn loại trừ chế độ CS này ra khỏi cuộc sống của họ tức khắc. Theo họ, việc có những tư tưởng bảo cộng sản đã chết rồi, hoặc giả, chống cái thừa thãi, cái không còn, phải được hiểu là những hoang tưởng bệnh hoạn, bạc nhược, đầy ích kỷ, thiếu trách nhiệm và thiếu lý trí nhân bản. Nó có thể ứng hợp với cái nhãn hiệu thích rêu rao sáo ngữ phường tuồng ở thời thượng cổ chưa được khai hóa, hơn là thực tại. Bởi vì, không ai có thể dửng dưng, đứng nhìn con quái thú hung bạo đang cắn xé cha mẹ, anh em hay đồng bào của mình.

Ở đây, xin gạt bỏ ra bên ngoài cuộc bàn cãi, hay ngụy luận ru ngủ, ươn hèn bảo rằng chủ thuyết cộng sản đã chết, đã sụp đổ từ năm 1991 theo sự tan hàng của Liên Bang Sô Viết và Đông Ấu, nên “chống cộng là chống cái thừa thãi, chống cái không còn và có hại” (NHQ)! Và cũng gạt bỏ ra bên ngoài tất cả những nhận định về cộng sản đến từ mọi phía, như chủ nhân của hệ thống cộng sản Mikhail Gorbachev và lời chứng: “Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Hôm nay tôi đau buồn mà thú nhận rằng: cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.” Hay với chủ tịch nhà nước Nga rồi trở thành TT Nga, Borris Yelsin, người dơ chân đạp đổ cường quyền Liên Sô bằng tiếng thét để đời “Cộng sản không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải nó”.Hoặc ôn hòa, bình thản như nữ thủ tướng Đức, Angela Merkel: “Cộng sản đã làm cho người dân trở thành gian dối”. Hoặc là, Nghị quyết 1481 ngày 25-01-2006 của Hội Đồng Nghị Viện Âu châu đã công bố; Điều 9: “Các chế độ độc tài toàn trị còn lại trên thế giới vẫn tiếp tục gây tội ác. Không thể dùng quan điểm quyền lợi quốc gia để biện hộ, lấp liếm sự lên án của cộng đồng nhân loại với các tội ác của các chế độ toàn trị này. Quốc hội chung châu Âu cực lực lên án tất cả mọi vi phạm quyền con người trong các chế độ cộng sản, coi nó như là tội ác chống nhân loại…”. để làm dẫn chứng cho bài viết “Tôi chống cộng bằng máu chảy về tim” của tôi. Trái lại:

Tôi viết từ nguồn của những sự kiện có thật, đã và còn đang xảy ra trên đất nước Việt Nam, nơi bị chủ nghĩa cộng sản chiếm đóng và đảng cộng sản quốc tế (đã thu hẹp lại) thống trị. (Tôi gọi là thu hẹp lại vì nó gồm Trung cộng, Việt cộng, bắc Triều Tiên, Cuba... vẫn chiếm khoảng 2/5 dân số thế giới. Như thế mà bảo nó chết rồi ư?). Nghĩa là, tôi viết bằng chính những sự kiện hiện hữu hôm nay, còn đang ở trước mắt mọi ngưòi đây. Những sự kiện mà mọi ngưòi có thể trông thấy, chứng thực được. Từ đó, tôi xác định cho chính việc làm của mình là: Tôi chống cộng bằng dòng máu chảy về tim của dân tộc. Tôi chống cộng vì sự sống tương lai của đất nước. Tôi không chống cộng cho tôi. Tôi chống cộng vì:


1. Vì Tổ Quốc Việt Nam.


Tổ Quốc hay giang san Việt Nam là một giải đất liền lạc, kéo dài từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mâu, và bao gồm cả vùng biển đảo ngoài khơi như Hoàng Sa, Trường Sa, Phú Quốc... là một quốc gia Độc Lập, Tự Chủ. Không thể bị bảo hộ, bị đặt dưới ách thống trị hay bị chia cắt, tách rời ra bởi bất cứ một thế lực thực dân hay là chủ nghĩa Tàu hay Tây ngoại lai nào hết. Phần đất ấy vĩnh viễn thuộc chủ quyền của người dân Việt Nam. Đó là điều khẳng định về đất nước tôi. Nhưng:

Vào ngày 03-02- 1930, Hồ chí Minh đã lập tổ cộng sản quốc tế ở trên phần đất Việt Nam. Tổ cộng sản này hoàn toàn lệ thuộc vào hệ thống cộng sản quốc tế và đặt dưới quyền điều khiển trực tiếp của Trung cộng và Liên sô. Ngày 2-9-1945, Hồ chí Minh, (có nhiều nguồn tin gầm đây cho rằng y là Hồ tập Chương, người Tàu gốc Hẹ đóng vai, hơn là Nguyễn tất Thành gốc ở làng Kim Liên, Nam Đàn) và tập đoàn cộng sản đã cướp được chính quyền tại Việt Nam và thành lập nhà nước cộng sản trên một nửa của đất nước này. Ngoài mặt, HCM và tập đoàn cộng sản không ngừng rên rao việc Hưng Quốc, kiến quốc, no cơm ấm áo cho đồng bào. Nhưng thực chất là đã làm bại hoại quốc gia Việt Nam trên trường quốc tế, và phá nát đời sống hiền hòa, an vui của người dân trong quốc nội. Bằng chứng ư?

Vào năm 1951 dưới sự lãnh đạo của HCM, và với tư cách TBT đảng cộng sản VN, rồi nhân danh “ỦY BAN HÀNH CHÁNH KHÁNG CHIẾN VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HÒA NĂM THỨ VII”, Trường Chinh, Đặng xuân Khu chính thức gởi văn thư cho đồng bào Việt Nam với chủ đề “Việt Minh vận động cho Việt Nam làm chư hầu Trung Quốc” trong đó nêu rõ hai điểm làm ô nhục, bại hoại, sỉ nhục cho quốc thể Việt Nam. Thứ nhất, kêu gọi người việt Nam không dùng chữ quốc ngữ, trở lại học chữ Tàu. Thứ hai, kêu gọi mọi người từ bỏ khoa học văn minh, nhưng dùng thuốc tễ của Tàu, vì nó là thầy của mình. Chinh viết “Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của bọn da trắng” Hỏi xem, Việt nam đã có độc lập từ bao ngàn năm trước, mà Chinh dám viết”, “là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc”, Ý nói, VN vẫn làm chư hầu cho Trung quốc thì nay không có lý do gì tách rời ra. Trái lại, vẫn xin để được tiếp tục làm chư hầu. Xin nhớ rõ một điều. Dẫu nước ta có bị Tàu đô hộ nhiều trăm năm, nhưng chúng ta không bao giờ chịu làm chư hầu cho họ. Tiền nhân ta luôn chống lại ách đô hộ và tìm cách tống khứ quân xâm lược ra khỏi nước. Nhưng nay thì Việt Minh Cộng sản lại đi xin cho Việt Nam làm chư hầu cho Trung cộng. Như thế là Hưng Quốc hay làm bại hoại Quốc Gia? 

Rồi chính HCM, cũng tự nguyện xin làm nô lệ cho ngoại bang khi y viết thư xin sự chuẩn nhận của Stalin để giết đồng bào Việt Nam vào ngày 31-10-1952 . Hồ viết: “Đồng chí Stalin kính mến, Tôi gởi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của đảng Lao Động Việt Nam (tên của đảng cộng sản lúc bấy giờ). Đề án này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của hai đồng chí Liu Shaoshi và Van szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này”. Khi viết đề án và thư này với hai người Tàu trợ giúp, Hồ có coi tập thể người Việt Nam là đồng bào với Y hay Y có nghĩ gì về Tổ Quốc Việt Nam hay không? Rồi cũng dưới sự chỉ đạo của HCM, Phạm văn Đồng đã viết công hàm vào ngày 15-8-1958, công nhận chủ quyền biển đảo thuộc Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam là của Trung Cộng. Việc làm này còn di họa cho đến bao giờ đây? Thêm vào đó là những hiệp thương biên giời 1999 và 2000 (đều xảy ra sau năm 1991) để Nam Quan, Bản Giốc, Lão Sơn, Tục Lãm và hơn phân nửa vịnh Bắc bộ nay là đất trong bản đồ của Tàu. Ấy là chưa kể đến những khế ước, phải được coi là những nhượng địa cho Tàu nằm trong nội địa Việt Nam, mà người ta không thể xác định được diện tích thật của những nhượng địa này là bao nhiêu, dưới dạng cho thuê rừng đầu nguồn và khai thác Bauxite!

Với những chứng cứ rõ ràng ấy, tôi khẳng định rằng, việc chống cộng sản của tôi, cũng như của đồng bào VN yêu nước là dòng máu chảy về tim của Tổ Quốc.

2. Vì đồng bào Việt Nam.


Với tôi, nhóm chữ “đồng bào Việt Nam” luôn mang một ý nghĩa đặc biệt, nếu như không muốn nói là nó có cả tính linh thiêng trong lòng dân tộc Việt. Bởi, nó luôn nhắc nhở cho người dân Việt biết và nhớ về cội nguồn cùng một bọc mà sinh ra. Như thế, một phần của nơi này bị xúc phạm, bị đau đớn, bị chia cắt, bị hành hạ thì tất cả những phần còn lại cũng đau đớn và xót xa lây như chính mình bị hành hạ, bị xúc phạm, bị chia cắt. Vì mọi người đều cảm nghiệm một nỗi đau chung trong thân thể Việt Nam của mình.

Ai cũng biết, Việt Nam trải qua một lịch sử dài, đầy dẫy những tai ương. Tại ương bị thống trị bởi ngoại bang, bị chà đạp dưới gót giày của bọn thực dân, bành trướng. Nhưng ngay dưới thời bị đô hộ bởi giặc Tàu, giặc Tây, đồng bào Việt Nam chưa bao giờ bị một tổ chức chính quyền, hay thái thú nào tàn xát một cách độc ác, dã man, ghê rợn và có hệ thống cho bằng dưới thời cộng sản của HCM.

Cho đến nay, không ai có thể kiểm chứng được con số xác thực về số nhân mạng bị Việt Minh cộng sản giết hại trước va sau ngày chúng cướp được chính quyền. Chỉ riêng trong mùa đấu tố, đồng bào Việt Nam đã quằn qoại trong đau thương với hơn 170,000 người Việt Nam bị giết, hàng trăm ngàn gia đình bị ly tán. Trước nỗi đau đớn ngàn đời không thể quên ấy, Hồ chí Minh hồ hởi tuyên bố cuộc giết hại đồng bào ấy là một chiến thắng “long trời lở đất”! Xin nhớ, từ “long trời lở đất” hầu như chỉ được dùng và ám chỉ đến cuộc chiến thắng vĩ đại của vua Quang Trung trong việc đại phá quân thanh vào mùa xuân Ất Dậu. Cuộc chiến thắng đã làm tan hồn bạt vía quân xâm lược đến nỗi tướng soái chỉ huy của chúng đã phải thắt cổ mà chết! Nhưng nay, Hồ chí Minh lại nghênh ngang tuyên bố, việc giết hại hơn 172000 người Việt Nam và cướp toàn bộ tài sản của dân, của nước vào tay đảng cộng sản, là một chiến thắng “long trời lở đất”! Như thế là ý gì? Có phải Hồ chí Minh đã báo thù cho Tàu (quân nhà Thanh) khi Y tuyên bố như thế hay không? Hay còn vì một lý do nào khác? Ấy là chưa kể đến việc chúng gây ra chiến tranh, làm chết thêm biết bao nhiêu sinh mạng của dân tộc, và cũng không kể đến cuộc tàn sát tắm máu người dân Huế khi chúng tạm chiếm được thành phố trong 33 ngày dịp tết Mậu Thân 1968 và đẩy hàng triệu người phải ra đi biệt xứ sau 30-4-1975.

Ai huyênh hoang trí thức, hoặc giả, người gia áo túi cơm nào tuyên bố không hề chống cộng, hay chống cộng là có hại. Có vui mừng, có vỗ tay reo vì cái chiến thắng “ long trời lở đất” của Hồ chí Minh trong mùa đấu tố hay không? Phần tôi, và tôi tin rằng tất cả đồng bào Việt Nam dứt khoát là không. Trái lại, sẽ mãi mãi lên án những kẻ điên cuồng đã giết hại đồng bào của mình. Nhiều người lên án Hitler là một tên đồ tể của nhân loại. Tuy thế, y cũng không ngu ngốc để giết hại đồng bào của mình. Nhưng chỉ có cộng sản, từ Stalin, Lênin, Mao rồi đến Hồ... thì vui mừng trên những xác của người dân và tạo nên những tội ác kinh thiên trong lịch sử. Rõ ràng, CS không chỉ phạm tộc ác đối với nhân loại mà còn với dân tộc của mình nữa. Theo đó, việc nhân dân Nga treo cổ Lenin, Stalin lên (theo hình từ cái xe cần trục) không có gì là lạ. Chuyện ấy chắc chắn phải đến tại Việt Nam. CS phải bị loại trừ vĩnh viễn ra khỏi cuộc sinh hoạt của đồng bào tôi.


3. Vì nền luân ly, đạo đức của xã hội Việt Nam bị CS xúc phạm.


Ai cũng biết tinh thần Trung, Hiếu, Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín trong nền văn hóa và luân thường đạo lý của Việt Nam đã là cột sống nuôi dân ta qua và trưởng thành từ mấy ngàn năm nay. Nhưng bi thảm thay, từ sau ngày 3-2-1930 đến nay, CS không ngừng gieo rắc vào trong lòng dân chúng Việt Nam, đặc biệt là những thế hệ đến sau, một thứ luân lý và đạo đức, được gọi là đạo đức HCM. Lúc đầu, người người ngơ ngác nhìn, hỏi nhau, đạo đức HCM là thứ đạo đức gì nhỉ? Câu trả lời là: Ai mà biết nó là cái giống gì. Cho đến một ngày, khi tiếng trống mở hội đấu tố bùng lên với chiến thắng “long trời lở đất”, người người mới vỡ lẽ ra, hoảng hốt bảo nhau. A, có rồi đây, bà con ơi, “đạo đức HCM” đây này, ra mà xem. Tên nó là:

a. Vô đạo, bất nhân:

Sách lược đấu tố tàn bạo của cộng sản VN vào mùa 1953-56 không chỉ cướp đi mạng sống của hơn 172000 đồng bào ruột thịt của Việt Nam. Nhưng nó còn mục đích tiêu hủy nền đạo lý của Việt Nam. Nó đã giết chết sự sống nhân bản của dân tộc bằng phương thức rình rập, đấu tố lẫn nhau bằng gian dối, để từ đó lòng người không còn chữ Nhân, xã hội không còn chữ đạo lý.
b. Bất trung, bội tín.

HCM luôn dùng chiêu bài dân tộc để lừa dối đồng bào Việt Nam, nhưng bản chất của nó là bất trung với tổ quốc qua những hiệp định, công hàm bán nước và bội tín, bội nghĩa với đồng bào qua việc giết chết rất nhiều người đã hy sinh xương máu bảo vệ sự vẹn toàn của lãnh thổ. Rồi phủ dập lên những người dân yêu nước, bảo vệ Công Lý, Nhân Quyên bằng những bản án lộng quyền, áp đặt như trong trường hợp của LM Nguyễn văn Lý, Nguyễn văn Đài, Lê thị Công Nhân, Duy Thức, Công Định, Điếu Cày, Minh Hạnh, Phong Tần, Nguyên Khang và mới dây là hai em học sinh, Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha.

c. Đại bất nhân, tận bất nghĩa.

Ngoài xã hội, Hồ chí Minh đã bất nhân vô đạo với đồng bào trong cái chết của hàng trăm ngàn người, trong đó có cái chết “khổ nạn” mang tình trả ơn của cộng sản đối với bà Nguyễn thị Năm. Trong nhà thì HCM đã tán tận bất nghĩa trong cái chết của Nông thị Xuân, một thiếu nữ trẻ, mới 16 tuổi, được coi là vợ không cưới và đã đẻ con với Hồ! Hồ đã để cho Hoàn hiếp rồi giết Nông thị Xuân. Sau đó, quăng xác Xuân ra đường giả làm một tai nan xe cộ là hết chuyện. Không một tra xét. Quả là khó kiếm được người thứ hai trên thế giới có trình độ bất nghĩa như thế!
d. Đại bất hiếu.
Việc trong nhà HCM nêu gương bằng cách suốt một đời không thắp cho cha mẹ đẻ một nén nhang, nói chi đến việc cúng bái theo đạo hiếu làm con. Với xã hội thì HCM cổ võ và khủng bố người dân học tập và thực hiện chữ “ hiếu” bằng một từ đấu tố, “ để đến nỗi một người phụ nữ đứng tuổi hỏi bố: “ông có biết tôi là ai không” người cha già ngậm ngùi nhìn đứa con đứt ruột của mình đẻ ra và nói “thưa bà, con là người đẻ ra bà ạ” (chứng từ của một Giám Mục trang 383)

e. Vô lễ.

Đứng chống nạnh, vuốt râu, tôi tôi, bác bác với các bậc tiền nhân anh hùng của tổ quốc Việt Nam. Tồi tệ hơn thế, Y còn gian manh viết sách bằng cái tên giả tạo để tự nâng mình lên làm “cha già” dân tộc và tự xưng bác với mọi người.

Với thứ luân lý, đạo đức tàn độc này được truyền rao và áp đặt vào xã hội Việt Nam, người ta không lạ gì để thấy, ngày nay dưới thời của cộng sản, những tội đại ác như con giết cha, vợ giết chồng, anh em giết nhau, hàng xóm làng giềng cho nhau một con dao mã tấu đến lút cán mà có khi giá trị của tranh chấp chỉ là một câu nói, một cái nhìn, hay bằng giá tiền của một con gà hay con vịt... được dịp trổ hoa theo gương của HCM. Và chuyện hàng năm có đến vài trăm ngàn trẻ thơ chưa mỡ mắt chào đời đã được nạo, hút, phá, bị giết chết từ trong bụng mẹ cũng không có gì là lạ. Thử hỏi xem, cái thứ đạo đức này có nên tồn tại hay không?


4. Vì niềm tin tôn giáo và bảo vệ sự sống con người.


Với tôi, tín ngưỡng là Niềm Tin trong tôn giáo. Tôn Giáo là một kho tàng của Niềm Tin và Hy Vọng hiện hữu giữa đời sống thực tại và đời sống Siêu Nhiên hay Thần Linh. Nơi đó, về phần vật chất, có những phương thức giúp con người thực hành để vượt thoát cái bản chất thấp hèn đầy thú tính, nhằm tiến tới và hòa nhập vào một chuỗi hay nền luân lý đạo đức tôn giáo, trong đó triết lý bảo vệ quyền sinh và quyền sống của con người rất được đề cao, ngõ hầu đem lại cho con người một cuộc sống yên vui trong gia đình, thái hòa, bớt tranh chấp, không gây tội ác, nghiệp chướng với đồng loại. Như bên Công Giáo thì có mười điều răn, bên Phật Giáo thì có ngũ giới... Phần linh thiêng thì có những lễ nghi để thể hiện sự liên hệ mật thiết, tích cực giữa đời sống con người với đời sống của thần linh hay siêu nhiên. Những lễ nghi này nhằm nâng cao phẩm hạnh, đạo đức, giá trị trong đời sống con người, hơn là sự ràng buộc thể lý với nghi lễ, để tạo ra hình thức bó buộc. Như thế, điểm tựa của Tôn Giáo là Thần Linh, là Cao Cả tuyệt đối. Và đời sống của tôn giáo là Niềm Tin và Hy Vọng nhằm bảo vệ sự sống và đưa con người đến đời sống hoàn thiện để gặp gỡ Thần Linh.

Như thế, có thể nói rằng, đời sống của Tôn Giáo giữ vai trò cột sống của nhân loại. Tôn giáo luôn là những phương linh hữu hiệu làm đổi mới đời sống. Đổi từ những phương cách giáo hóa căn bản để con người có thể thoát ra khỏi cái tầm thường giả dối, vượt qua cuộc sống hoang dã đầy thù tính, để vươn lên, bước vào cấp sống nhân bản trong an bình tiến bộ. Đến những bước đi tâm linh, cao thượng để con người có khả năng ra đi tha thứ và bao dung, đem an vui cho mọi người.

Trong khi ấy, HCM với bạo lực khủng bố, lại đem vào và áp đặt lên trên đời sống người dân Việt chủ thuyết Vô Gia Đình, vô Tôn Giáo và vô Tổ Quốc của CS, ngõ hầu đạp đổ nền tảng đạo lý trong gia đình (cái chết của Nông thị Xuân, giết mẹ, từ con là một chứng minh?), đến việc đập phá Đền, Miếu, Đình, Chùa, Nhà Thờ với chủ đích triệt hạ niềm tin lành thánh của các tôn giáo, để tự khơi nguồn ra một thứ “tôn giáo” mới, đặt cược niềm tin vào vật chất và cuộc đấu tranh bạo lực trong gian dối, để khuyến dụ thú tính hoang dã của con người nổi loạn, rồi bước vào cuộc tranh dành, chiếm đoạt quyền lợi cũng như những nguồn lực sản xuất của xã hội. Sau cùng, đẩy người dân vào hệ thống kiểm soát của thời nô lệ, buộc họ phục vụ cho một giai cấp thống trị vô đạo. Ở đó, quyền sinh, quyền sống của con người không được bảo vệ và tôn trọng nhưng thuộc về tay đảng cộng.

Đã làm ra những việc bạo ngược như thế, CS còn phỉ báng Tôn Giáo bằng cách đưa cái đầu lâu của HCM vào trong nhiều Đền, Miếu, Đình, Chùa. Đây là một phương cách bá đạo của cộng sản nhắm chiếm vị trí độc tôn cả ngoài đời lẫn trong đạo. Nên nhớ, HCM không phải là một tín đồ của tôn giáo, Y không phải là kẻ tu hành đắc đạo. Trái lại là một tội đồ của nhân loại. Như thế, pháp trường, máy chém là nơi dành cho Y chứ không phải là Đền, Miếu, Đình, Chùa hay nhà thờ. Điều này rất dễ hiểu. Y tôn thờ Mác Lê. Khi chết, muốn về với Mác Lê. Lenin, Stalin đã bị lên án là đồ tể của nhân loại và các xe cần trục đã phải làm việc vất vả với các cái đầu của họ trên các công trường của Liên Sô cũ. Lẽ nào HCM lại có thể được xã hội Việt Nam cung nghinh?

Nếu cho rằng Y là một nhân vật lịch sử, có công trạng với đất nước ư? Nếu đúng, hãy làm cho Y một cái chòi, một cái nhà cầu hay một cái tượng đài riêng biệt, để cho ai muốn đến chiêm ngắm, trút bầu tâm sự thì đến. Tuyệt đối không được phép đưa Y vào Miếu, Đền, Đình, Chùa hay Nhà Thớ là nơi trang nghiêm, nơi thờ phượng của các tôn giáo. Nơi ấy không dành cho những người như thế.

5. Tôi chống cộng vì lòng biết ơn.


Với Tổ Quốc là sự trân trọng biết ơn công lao của các bậc tiền nhân đã dựng nước và giữ nước. Biết ơn các bậc anh hùng dân tộc đã hy sinh vì đất nước để có một Việt Nam Độc Lập từ ngàn xưa, dù phải đối diện với bao nguy biến vẫn còn truyền đến hôm nay. Là biết ơn Tổ Quốc vì tôi có cái may mắn được sinh ra và mang trên người dòng máu Việt Nam. Là xin đa tạ một giang sơn gấm vóc đã cưu mang, cho tôi hơi thở và nuôi tôi lớn lên làm người Việt Nam. 

Với Đồng Bào là ân nghĩa sâu sắc. Là sự tri ân một nền văn hóa, đạo lý nhân bản cao thượng Nhân Lễ Nghĩa Tín Trung, là cội nguồn của giống nòi, đã dạy cho tôi về lòng yêu nước, và đùm bọc lấy nhau trong nghĩa đồng bào. Cách riêng, là lòng biết ơn chiến sỹ đồng bào đã đổ màu xương để bảo vệ sự Độc Lập và Tự Do của dân tộc. Là lòng tri ơn những người đã nằm xuống trong chốn lao tù cộng sản vì màu cờ sắc áo của quê hương. Là lòng biết ơn những người trẻ hôm nay vẫn miệt mài tranh đấu cho một Việt Nam Nhân Bản trong Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ, Công Lý và Nhân Quyền mai sau.

Với Tôn Giáo và gia đình: Là xin đa tạ những Cao Cả, Linh Thiêng, Lành Thánh trong tôn giáo. Là nơi tựa vững chắc đã cho tôi Niềm Tin, Hy Vọng, là Sức Sống và Sự Sáng chứa chan hồng phúc để tôi bước đi tìm Nguồn Sống cho cuộc sống. Là nơi đã cưu mang dưỡng dục tôi. Đã cho tôi một lương tâm ngay thẳng, trong sáng giữa muôn trùng gian trá và cám dỗ. Đã chỉ cho tôi cách sống trong tinh thần yêu thương, mở rộng lòng bác ái và bao dung, tha thứ. Đã dạy cho tôi biết phân biệt thiện ác. Biết làm điều lành và tránh xa những gian dối, là cội rễ đem đến cho xã hội, không phải chỉ nơi tôi sống, nhưng là mọi nơi được bình an, hạnh phúc không thù oán.

Bằng những lý do ấy, tôi không chống cộng như một lớp thời trang diêm dúa. Tôi không chống cộng theo kiểu ngôn ngữ trí thức hở hang. Tôi không chống cộng bằng một quá khứ đau thương có nhiều thù hận.

Tôi chống cộng bằng máu chảy về tim của dân tộc. Tôi chống cộng bằng sức sống hào hùng của tiền nhân. Tôi chống cộng vì sự sống tương lai của đất nước. Tôi không chống cộng cho tôi. Bởi lẽ, một cá nhân, dù là trí thức hay dân thường cũng chỉ là cái vỏ trấu bọc bên ngoài hạt gạo (hạt gạo ở đây cũng có thể được coi là tập thể dân tộc). Khi nó tự, hay bị tách rời ra khỏi hạt gạo có mầm sinh, là sức sống, thành lương thực nuôi sống con người, cái vỏ trấu ấy tuyệt đối vô dụng. Có lẽ chẳng ai muốn trở thành cái vỏ trấu vô dụng trong hướng đi của dân tộc mình? Theo đó, việc chống cộng cũng sẽ không có ngoại lệ cho ai. Hơn thế, nó cũng chưa thể chấm dứt khi chúng ta đã đào thải, loại trừ được cái chế độ và cơ cấu của nó ra khỏi đất nước. Trái lại, sẽ còn phải tiếp tục cho đến khi nào loại bỏ được hoàn toàn những tàn tích của CS ra khỏi mọi sinh hoạt từ văn hóa đến đời sống thường nhật của xã hội thì nhiệm vụ ấy mới khả dĩ gọi là chất dứt. Bởi lẽ:

- Hướng đi của Dân Tộc Việt Nam là vĩnh viễn xây dựng một đất nước Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ, trong hòa bình, thịnh trị và phú cường. Không chủ trương bạo động với các dân tộc khác.

- Sức Sống của dân tộc Việt Nam là một nền văn hóa bao dung và nhân bản, đặt nền tảng trên Trung, Hiếu, Nhân Lể Nghĩa Trí Tín. Để từ đó đồng bào Việt Nam được sống viên mãn trong một nền Công Lý, Thịnh Trị. Nhân Ái, Bao Dung. Để quyền sinh, quyền sống và nhân phẩm của con người được bình đẳng và tôn trọng. Để từ đó, mọi dòng máu lại cùng chảy về tim của Dân Tộc.

No comments:

Post a Comment