Mục lục nỗi đau dan tôi

Tuesday, October 15, 2013

Hạ cờ... ta

Hạ cờ... ta

Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Hồi Việt Nam chưa có ... “Tuyên ngôn Độc lập”, quân ta đêm đêm phải đi “hạ cờ Tây”, tức đi đánh đồn lính Pháp. Thời bấy giờ nông thôn ta chưa bị dịch Thích Khuyển (trộm chó) như hiện nay nó đang hoành hành cả nước, nên “giai cấp” chó rất thịnh vượng, đi đến đâu cũng nghe chó sủa. Vì vậy trước khi hạ cờ Tây ở vùng nào, để giữ được yếu tố bất ngờ, quân ta phải đến đó trước để “xử lý trọn gói” cầy già lẫn cầy tơ. Ban đầu thì “xử lý” xong là bỏ đi, nhưng về sau đường xa “trở dạ”, nhìn đám chó chết mà mơ màng nồi rựa mận, bèn nhất trí đồng ý “tịch thu” đám cầy tơ, của trời cho.

Cũng từ đó, hễ nói đến hai chữ “cờ Tây” là dân ta, phần do ấm ức cảnh nô lệ, phần do cái máu quốc hồn quốc túy bắc kỳ, hầu như ai ai cũng có khuynh hướng thiên về... cầy tơ...

...Hạ cờ tây. Hạ cầy tơ. Nay lại hạ cờ ta: 

“Ngay khi cả nước còn đang chìm trong tang thương của ngày Quốc tang thứ 2, ngay khi chiếc xe cuối cùng rước linh cữu Đại tướng vừa khuất bóng khỏi nội thành Hà Nội, loa phường tại nhiều địa bàn trọng điểm Hà Nội đã ra rả yêu cầu các hộ gia đình khẩn trương hạ cờ rủ. Các công sở đồng loạt bỏ cờ rủ khi linh cữu Đại tướng chưa ra khỏi địa bàn Thủ đô. Công an và cán bộ cơ sở đi từng nhà yêu cầu mọi người dân triệt để chấp hành lệnh của UBND Thành phố. Nhân dân vô cùng ngỡ ngàng tưởng đã có một cuộc lật đổ chính quyền vừa xảy ra tại Thủ đô...” * 

Rồi từ trạng thái vô cùng ngỡ ngàng nhân dân ta phải kinh qua thời kỳ quá độ cực kỳ ngao ngán, khi biết được lý do hạ cờ... ta không phải là “đã có một cuộc lật đổ chính quyền vừa xảy ra tại Thủ đô...”, nhưng là vì nhà nước ta chuẩn bị đón thủ tướng Tàu Lý Khắc Cường. 

Ngao ngán cho thân phận cờ đỏ sao vàng đang được gọi là “quốc kỳ”, “cờ tổ quốc”. Quốc kỳ là biểu tượng của hồn thiêng sông núi. Ấy thế mà đang khi còn rủ xuống bùi ngùi khóc thương đứa con “huyền thoại” một thời và cuối đời bại hoại vì nói chúng chẳng còn nghe, Hồn thiêng sông núi bị Công an và cán bộ cơ sở đi từng nhà, hoặc qua loa phường ra rả yêu các hộ gia đình khẩn trương hạ thủ. “Hạ cờ rủ” chính là hạ thủ hồn thiêng sông núi đang cúi mình tang thương. 

Cờ Đỏ đang buồn “giữa chừng xuân”, nếu như vì “... có một cuộc lật đổ chính quyền vừa xảy ra tại Thủ đô...” mà “bị hạ” rồi bị đem cất đi, hay bị “hô biến cho khuất mắt”, hoặc thậm chí bị biêu riếu bằng cách may thành quần đùi bắt tù binh “ngụy” mặc như Kách mạng làm sau Tháng Tư, 1975, mà còn đỡ nhục nhã, ê chề, cay đắng, đớn đau, xấu hổ, thảm hại hơn là hạ cờ “ta” đang rủ để làm vui cờ “Khách” (dân) không mời mà đến, với bộ mặt khinh khỉnh. 

Dẫu sao, nếu “được” như vậy cũng còn “may”; đàng này có khi Cờ nhà còn bị đục mất sao để dán vào cờ “Khứa”, để làm đệ ngũ tiểu tinh xếp hàng bái quỳ sao chúa. Chỉ còn lại mảnh vải đỏ tả tơi cơ đồ... 

Hạ cờ tây. Hạ cầy tơ. Nay lại hạ cờ ta... 

...Cờ đỏ sao vàng đang rủ khóc thương Đại tướng còn trên đường ra huyệt mộ. 


No comments:

Post a Comment