Ngày quốc khánh hay là ngày quốc nhục?
Chẳng có gì lấp liếm được thời gian
Đến hôm nay "Hai tháng Chín huy hoàng"
Những "hồ hỡi, hân hoan" bao ngày trước
Đã thành niềm uất hận quá thê lương
Thành nỗi đắng cay, chua xót, đoạn trường
Của dân tộc đắm chìm trong địa ngục.
Ngày quốc khánh đã thành ngày quốc nhục!
Vị "cha già dân tộc" hóa con hoang
Đứa con hoang đem chế độ bạo tàn
Về cưỡng bức tròng lên đầu dân tộc.
Và cái đảng huênh hoang là "cứu quốc"
Hiên nguyên hình toàn một lũ giòi sâu
Trước ngoại xâm thì hèn nhát cúi đầu
Trước dân chúng thì điên cuồng khủng bố.
Cả đất nước chìm dưới làn sóng đỏ
Độc lập vùi trong lệ thuộc, tay sai
Tự do cùm trong tù ngục, đọa đày
Hạnh phúc chỉ đặc quyền riêng của đảng.
Và những kẻ tự xưng là cách mạng
Đã trở thành ách nạn của non sông
Khi manh tâm phản bội lại giống dòng
Làm nội ứng cho kẻ thù truyền kiếp.
Và cái thuyết mệnh danh là chủ nghĩa
Đã trở thành ác mộng của người dân
Khi đất tiêu, nhà mất, ruộng sung công
Bởi nguyên tắc của "toàn dân làm chủ."
Ngày quốc nhục, e còn chưa nói đủ
Những tủi buồn, tang tóc của quê hương
Lịch sử ta phải viết lại từng chương
Về sự thật của ngày Hai tháng Chín.
No comments:
Post a Comment