Mục lục nỗi đau dan tôi

Saturday, November 30, 2013

Gửi giáo sư Jonathan London: Xin lỗi ông, chúng tôi không tuyệt vọng!


Trần An Lộc (Danlambao) - Kính thưa ông Jonathan

Bài viết này thoạt đầu chỉ là một góp ý nhỏ sau khi tôi đọc bài “Việt Nam ơi, đừng tuyệt vọng!”của ông, đăng ngày 29/11 trên trang Blog “Xin lỗi ông”. Nhưng vì cái góp ý hơi dài, lại thêm vấn đề không còn gói gọn giữa cá nhân ông và tôi, nên tôi chuyển thành bài viết này, nhờ “Dân Làm Báo” gửi đến ông và quí bạn đọc xa gần, để chúng ta cùng bàn luận, chia sẻ về vấn đề ông đã đề cập trong bài viết nêu trên, đặc biệt về tấm lòng của ông với đất nước và dân tộc chúng tôi.

Trước khi vào phần chính của chủ đề, cũng xin ông lượng tình tha thứ cho những chi tiết lịch sử dài dòng tôi đề cập trong bài mà với một “nhà xã hội học, nhà kinh tế chính trị học, chuyên về Việt Nam, đặc biệt từ 1975 đến nay” (http://xinloiong.jonathanlondon.net/about/) như ông, thì có phần dư thừa.

Thưa ông Jonathan

Trở lại vấn đề, tôi xin thú thật là đã vô cùng xúc động sau khi đọc bài viết của ông. Đặc biệt là lời khuyên chí tình với lời trấn an “Việt Nam ơi, đừng tuyệt vọng!”, sau khi phân tích thiệt hơn về một biến cố thời sự có tính lịch sử tại Việt Nam: 

“Ở khắp Việt Nam và trên toàn thế giới những người quan tâm đến Việt Nam hiện đang cố hiểu ý nghĩa (hay sự vô nghĩa) của các sự kiện diễn ra hôm Thứ Năm, khi Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (và đảng Cộng sản cầm quyền) chính thức phê chuẩn hiến pháp được sửa đổi sau hơn một năm tranh luận với mức độ công khai trước nay chưa từng thấy về các ưu điểm và khiếm khuyết của một hiến pháp vẫn giữ nguyên hiện trạng”(http://xinloiong.jonathanlondon.net).

Tôi xin được góp ý với ông như sau:

Người Việt Nam chẳng ai tuyệt vọng về những chuyện rơm rác như thế này, ông Jonathan ạ. Chúng tôi quen quá rồi. Ngay cái hiến pháp 1946 mà ông có nói tới với những lời tô hồng đẹp đẽ đó, cũng chỉ là trò lừa mị mà thôi, và ông cũng đã chứng minh điều đó ngay ở đoạn văn kế theo trong bài viết.

Ông bà chúng tôi có câu: “chiếc áo không làm nên thầy tu”. Vì thế, bộ cánh bên ngoài dù có được tô son trát phấn như cái áo hiến pháp 1946 của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, cũng chả cho dân tộc chúng tôi được một ngày hạnh phúc.

Trái lại, thực sự nó đã đưa đến cho dân tộc tôi những gì?

Một cuộc chiến tranh gọi là chống thực dân Pháp, thật ra có cần thiết không?

Những dân tộc khác cũng được các đế quốc Anh, Pháp, trả độc lập sau thế chiến II, họ đâu cần phải tốn xương tốn máu của toàn dân tộc như vậy?

Những vụ như “cải cách ruộng đất” - “Nhân văn giai phẩm” có nhờ hiến pháp 1946 mà bớt đi tính đẫm máu, và tàn bạo của nó?

Hiến pháp 1946 có bảo đảm được tự do, hạnh phúc khiến gần một triệu người Bắc phải bỏ mồ mả cha ông, quê hương, xóm làng, gia tộc, trong cuộc bỏ phiếu bằng chân, sau hiệp định Geneve 1954?

Và rồi, cũng chế độ đó, bản hiến pháp đó, ông Hồ Chí Minh đó, năm 1960 đảng CSVN đã phát động cuộc nội chiến để cưỡng chiếm miền Nam bằng võ khí Nga Sô và Trung quốc. Chính cuộc nội chiến này đã kéo người Mỹ nhảy vào để khoác cái áo “chống Mỹ cứu nước” cho cộng sản dành chính nghĩa. Hơn 3 triệu thanh niên đã bị đẩy ra làm bia đỡ đạn. Để được gì?

Để Việt Nam trở thành một trong những quốc gia nghèo đói và lạc hậu nhất thế giới?

Để 500,000 sĩ quan QLVNCH và viên chức chính phủ bị trả thù tàn khốc trong các trại tù khổ sai cải tạo? Để nền công thương nghiệp của miền Nam bị phá tanh bành cho nghèo đói ngang bằng với Miền Bắc Dân Chủ Cộng Hòa?

Để rồi đẩy hơn hai triệu người ra biển Đông tạo thành làn sóng Boat People với gần nửa triệu người bị cướp biển hãm hiếp và bỏ thây trên biển cả làm chấn động lương tâm thế giới?

Để rồi đảng CSVN tiếp tục đưa hơn 20,000 con em các gia đình Miền Nam sang Kampuchia làm bia đỡ đạn trong cuộc xâm lăng và chiếm đóng đất nước bé nhỏ này?

Để rồi cả Việt Nam bị thế giới cấm vận, khinh miệt và lên án mà toàn dân phải ăn bo bo sống lây lất qua ngày?

Để rồi chính đảng CSVN phải đổi mới để tự cứu, và đang cố làm lại những cái mà Việt Nam Cộng Hòa đã làm trước đó 40 năm?

Để rồi Trung quốc phải dạy cho một bài học, đến giờ vẫn còn run không dám truy điệu những chiến sĩ hy sinh trong trận chiến chống quân xâm lược năm 1979?

Và rồi biên giới phía Bắc, biển đảo bị cắt dâng cho Trung quốc để đổi lấy 4 tốt và 16 chữ vàng?

Để rồi đến bây giờ, là một Việt Nam tan hoang từ kinh tế, giáo dục, văn hóa, đạo đức, xã hội... và nguy cơ mất nước cận kề. Chưa bao giờ người Việt phải bị gửi đi làm nô lệ tình dục, để làm người ở đợ, làm kẻ hầu, con sen như trong thời Xã hội chủ nghĩa này.

Tóm lại chưa bao giờ dân tộc chúng tôi bị làm nhục như vậy.

Kinh nghiệm của chúng tôi là: Đối với cộng sản thì dù hiến pháp có viết hay viết đẹp thế nào chăng nữa, thì cũng là đồ bỏ. Thì đấy, hiến pháp 1946 đấy. Những thảm kịch xảy ra dưới chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa trong lúc Hồ Chí Minh vẫn còn tuyệt đối quyền hành còn đấy. Nó có gì là hay đẹp đâu? Tất cả chỉ là trên giấy, hay chỉ là thứ trang trí cho chế độ, để cộng sản lấy đó rêu rao với thế giới mà thôi. Bi kịch của chúng tôi là có một số người tâm thiện trong thế giới tự do tin vào điều đó. Và họ coi đó là những tiến bộ và khen thưởng cho những tiến bộ đó. Một thái độ gia ơn và trịch thượng mà nếu một chính thể quốc gia dân tộc chân chính thì không thế tự hào, và không thể vô liêm sỉ để cứ lập đi lập lại cái màn lừa dối ấy hầu trục lợi. Đối sử một cách “hào hiệp” như vậy chẳng những đã không giúp được gì cho dân tộc tôi mà một cách gián tiếp là làm nhục dân tộc chúng tôi đấy.

Như vậy đối với chúng tôi, những điều viết trong cái hiến pháp 2013 vừa được thông qua thế mà lại hay. Vì chí ít thì CSVN cũng dám nói thật, nói tách bạch ra cái ý đồ mà họ đã mong muốn suốt từ năm 1932 (năm đảng CSVN được thành lập) nhưng không bao giờ họ dám công khai nói toẹt ra, đó là: Họ muốn là chủ nhân ông của đất nước này. Họ bắt toàn dân tộc đổ máu xương chỉ để đảng của họ có được quyền hành tuyệt đối. Nói cách khác họ đã lừa dối dân tộc này. Họ dùng dân tộc Việt Nam như phương tiện để đạt mục đích độc chiếm quyền lực cho đảng CSVN.

Bây giờ thì rõ như ban ngày. Họ công khai minh định trong hiến pháp 2013: Cả dân tộc, con người, đất đai, rừng núi, biển đảo, thú vật, tài nguyên, của cải, quyền lực, quân đội, quá khứ và tương lai, tất tần tật là của họ. Không một ai khác. Và không bao giờ thay đổi. Nó trường tồn. Mãi mãi! Họ muốn làm gì thì làm. Họ muốn cho ai thì cho. Ngày 28/11/2013 như vậy là một ngày ô nhục. Ông thử đọc lời mở đầu của cái hiến pháp này mà xem, có một câu một chữ nào nói đến công ơn của Tổ Tiên, những anh hùng dân tộc đã xả thân dựng nước, giữ nước và mở rộng giải đất hình chữ S đã có 4000 năm lịch sử này, ngoài đảng cộng sản của họ?

Ngày nay mọi người đều cho rằng Tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng không tài giỏi bằng Hồ Chí Minh. Điều này có thể đúng. Nhưng càng đúng hơn nữa khi có người cho rằng ông Nguyễn Phú Trọng không thủ đoạn bằng ông Hồ Chí Minh hay nói cách khác ông Hồ Chí Minh cáo già hơn hẳn ông Nguyễn Phú Trọng.

Riêng những người bình dân chúng tôi thì lại thấy rằng, cộng sản thì đứa nào cũng như đứa nào, vì họ áp dụng “dân chủ tập trung” tức “tập thể chỉ huy cá nhân phụ trách”, nên dù là Minh hay Trọng, cũng đều phải theo đường lối của đảng. Cái khác là: Thời thế bây giờ đã đổi khác. Năm 1932 – 1946 Hồ Chí Minh còn lừa gạt được hầu hết người Việt Nam. Nhưng nay 2013, Nguyễn Phú Trọng không còn lừa gạt được ai nữa.

Vì không còn lừa gạt được nên phải nói huỵch toẹt ra, ghi vào văn bản cao nhất nước, để vừa dựt le với thiên hạ (!) vừa để phô trương thanh thế và dằn mặt người dân. Thằng nào không đồng ý thì đã có nhà tù, đã có lực lượng công an hèn với giặc ác với dân trừng trị.

Ngày xưa đảng nằm hầm thì cần dân đem cơm nuôi ăn cho mập. Thế nên đảng phải dấu tịt cái dã tâm của đảng, để dân thấy thế mà thương hại, mà cưu mang.

Bây giờ đảng làm chủ mọi thứ rồi, là chủ nhân ông mọi tài nguyên của đất nước này rồi, thì đảng không cần dân nữa. Đảng còn độc ác và độc tài hơn thực dân Pháp. Đảng là tao. Tao bảo thì phải dạ, tao kêu thì phải vâng, được thế thì tao cho ăn, cho gái, cho nhà lầu xe hơi; còn không dễ dạy thì tao bỏ đói, cùm tay, cùm chân, dần cho ba đời con cháu nhà mi hết đường sinh sống, xem mày cầu cứu với ai?

Thưa ông Jonathan

Cái mà ông cho là tiến bộ nó nằm ở chỗ này đó ông ạ.

Những điều tôi nói trên là những lý giải cho câu hỏi: Sự tách bạch này là một bước tiến vào lòng tự tin của đảng CSVN hay là một thách thức đầy hỗn xược đối với dân tộc Việt nam nói riêng và đối với thế giới yêu công lý và hòa bình nói chung?

Vâng, thưa ông, nhờ bản hiến pháp này mà từ nay người Việt Nam, chúng tôi sẽ không còn bị bịp nữa, không còn gì để hy vọng hão huyền vào cái gọi là tự diễn biến hòa bình của đảng cộng sản nữa. Và cũng mong rằng thế giới tự do - trong đó có ông- cũng đừng “suy bụng ta ra bụng người”, mà còn hy vọng rằng họ có thiện chí để đưa dân tộc chúng tôi được ngửng mặt bình đẳng với các dân tộc khác trên thế giới. Với sự tách bạch này, thì “Suy bụng ta ra bụng người” chính là tự đánh lừa chính mình hay tê hơn là “cố đấm ăn xôi”, nói theo kiểu ông bà chúng tôi thường nói.

Thưa ông Jonathan

Chúng tôi trân trọng tấm lòng của ông với đất nước và dân tộc Việt Nam. Nhưng chúng tôi xin thưa với ông rằng: Chúng tôi không tuyệt vọng. Việt Nam không tuyệt vọng. Cũng như Việt Nam (qua quá trình 4000 dựng nước) chưa khi nào tuyệt vọng!

Nếu là bất cứ người Việt Nam nào khác, thì lời khuyên ở cuối thư: “Thay vì trấn áp ý kiến bất đồng bằng các chỉ thị, Việt Nam nên khuyến khích môi trường bàn luận chính trị công khai mới chớm nở và sự quan tâm ngày càng tăng của công chúng đối với chính trị. Những người cổ xúy cải cách, trong đó có tác giả bài này, tin rằng con đường đi đến thịnh vượng đòi hỏi phải có một hiến pháp thích hợp với những đòi hỏi bắt buộc về trách nhiệm giải trình và tính minh bạch hơn hiến pháp được thông qua hôm nay. Có ai bảo chính trị là chuyện dễ đâu. Nhưng, Việt Nam ơi, đừng tuyệt vọng!” quả là những lời khuyên vàng ngọc.

Nhưng hỡi ơi, bất hạnh cho dân tộc chúng tôi, những người cộng sản hiện đang nắm giữ quyền hành tại Việt Nam, lại không phải là những người Việt Nam bình thường thực sự. Vì vậy lời khuyên của ông chẳng những chính ông cũng biết là vô ích mà lời trấn an của ông “Việt Nam ơi, đừng tuyệt vọng!” càng chứng tỏ sự tuyệt vọng của ông với những con người sắt máu này!

Riêng chúng tôi, như đã thưa với ông ở đầu thư là người Việt Nam chúng tôi chẳng ai tuyệt vọng với những thứ rơm rác này.

Chúng tôi chấp nhận thách thức này của đảng CSVN.

Một lần nữa xin cám ơn tấm lòng của ông với dân tộc và đất nước chúng tôi.

Chúc ông sức khỏe và niềm tin vào lẽ tất thắng của công lý và sự thật.

Trân trọng kính chào

No comments:

Post a Comment