Lời Tác Giả: Tôi có một người bạn ở Móng Cái,
Quảng Ninh. Sáng sớm ngày 17/2/1979, quân Tàu đã bất ngờ dùng hơn ba chục sư
đoàn quân ồ ạt tràn qua 6 tỉnh Biên Giới Phía Bắc của nước ta tàn sát hàng ngàn
dân thường, trong đó phần lớn là ông bà già, phụ nữ và trẻ con. Gia đình bạn
tôi có bốn người là bố mẹ già, vợ và một đứa con gái nhỏ đã bị chúng giết hại một
cách dã man. Nhân hôm nay, 17/2/2013 là ngày giỗ lần thứ 34 của những người ruột
thịt trong gia đình anh ấy, tôi xin gửi tới quý báo vài dòng cảm thương để sẻ
chia với những mất mát đau thương mà anh ấy đã phải chịu đựng trong hàng chục
năm qua. Cũng nhân dịp này, tôi xin phép được nhắc lại một lời dặn của Cố TBT
Lê Duẩn của đảng Cộng Sản Việt Nam: “Giặc Tàu là kẻ thù truyền kiếp và nguy hiểm
nhất của Dân Tộc Việt Nam!”
Tình em biển cả hiền hòa
Sinh
ra bên bờ Biển Đông
Lớn
lên bắt tôm bắt cá
Xa
em những chiều nắng hạ
Thuyền
anh biển cả phiêu bồng
Em
ơi đừng đợi đừng mong
Hay
đâu biển chiều tím biếc
Bão
giông ập vào ai biết
Thuyền
anh có vẹn toàn không?
Một
lần dạt vào đảo vắng
Trông
như hòn vợ hòn chồng
Nguy
nan rồi anh mới hiểu
Chỉ
mình em đợi chờ trông
Cưới
xong, anh ra mặt trận
Mình
em chăm mẹ chăm cha
Trường
Sơn nhiều đêm thức giấc
Gặp
em trong mộng xót xa!
Ngờ
đâu ngày về đoàn tụ
Hay
tin giặc giết em rồi!
Quân
Tàu tràn qua Móng Cái(1)
Dã
man giết cả con tôi!
Mẹ
già giặc thả sông trôi
Xác
cha vứt ngoài bờ giậu
Cộng
Sản ư? Quân khát máu!
Lẽ
nào trời đất dung tha?
Em
lo vớt mẹ cứu cha
Khóc
con mà ra nông nỗi
Em
ơi, chính anh có tội!
Dối
em: “Vô sản một nhà!”
Ngày
xưa yêu anh em hát
Muôn
năm Việt Nam-Trung Hoa!(2)
Giờ
đây cô đơn anh khát
Tình
Em Biển Cả Hiền Hòa!
Hà nội, 13/ 1 /2011
Đặng Huy Văn
(1)
Sáng sớm ngày 17/2/1979, quân đội Trung Quốc đã bất ngờ
tràn
qua 6 tỉnh biên giới phía Bắc của nước ta tàn sát hàng ngàn
dân
thường trong đó phần lớn là ông bà già, phụ nữ và trẻ con.
(2)
Trích lời một bài hát nổi tiếng của nhạc sĩ Đỗ Nhuận.
BÀI
THỨ HAI:
Lời Tác Giả: Những năm từ 1977 đến
1984, trường tôi có một vài lớp đại học tại chức tại tỉnh Cao Bằng. Tháng
11/1978, tôi đã lên thị xã Cao Bằng dạy học. Lớp tôi dạy khoảng 40 sinh viên phần
lớn là cán bộ đang làm việc tại địa phương đi học. Nông Thi Thà là một nữ sinh
viên trẻ trong lớp đó, tuổi mới 24 người dân tộc Tày xinh xắn quê tận trên Hạ
Lang sát biên giới Việt Trung. Cuối tháng 3/1979, sau khi Tàu vừa rút khỏi Cao
Bằng thì tôi lên dạy kì tiếp theo nhưng không còn được gặp lại cô sinh viên
xinh đẹp đó nữa! Có thể cô ấy đã bị quân Tàu giết hại rồi vứt xác đâu đó, cũng
có thể cô ấy bị giặc Tàu làm nhục nên đã quyên sinh? Cho đến tận bây giờ vẫn chưa
có thông tin nào về số phận của cô sinh viên xinh đẹp Nông Thị Thà của tôi! Tôi
căm thù bọn công sản Trung Quốc xâm lược đến tận xương tủy vì nhiều lẽ, mà một
trong những lẽ đó có thể vì những người thân thiết của tôi ở Cao Bằng vào tháng
2 và tháng 3 năm 1979 đã bị giặc Tàu hãm hại một cách dã man như thời Trung Cổ!
NỖI
ĐAU 17 THÁNG HAI
(Lời
tâm tình với một nữ sinh viên mất tích)
Thà
ơi!
Cả
lớp học tập trung rồi
Nay
chỉ thiếu mỗi mình em
Giặc
Tàu vừa rút đi
Nên
cũng có vài sinh viên đến muộn
Nhưng
hôm nay cả lớp tới đủ rồi
Chỉ
còn mình em chưa xuống
Hay
em gặp chuyện chẳng lành
Mà
thầy không biết, em ơi!
Các
bạn thưa
Do
quân Tàu đến bất ngờ
Có
thể em không chạy kịp
Cũng
có thể em đã bị giặc Tàu bắn chết?
Nhưng
biết đâu chúng đã giam em
Để
thay nhau hành hạ xác thân?
Rồi
ném xác em xuống lòng suối Hòa An!
Các
bạn đã tìm đến tận văn phòng
Nơi
trước tết em đến đây làm việc
Đã
về cả nhà em ở Hạ Lang
Xem
mế em có biết?
Quân
Tàu đã rút đi hai tuần rồi
Mà
không ai biết tin em!
Cả
lớp chẳng rõ nay em ở đâu
Đang
nhao nhác đi tìm
Rồi
từ Hòa An tin về
Có
một giếng thây người!
Tại
xã Hưng Đạo, thôn Tổng Chúp(*)
Xác
chồng chất rữa nát!
Hàng
chục xác người bị chém phanh
Ngoài
bờ khe vứt rải rác
Các
bạn đã đến tận nơi
Mà
không nhận dạng được xác em!
Có
tin hôm 16/2/1979
Em
lên Chợ Phục Hòa thăm bạn
Nhưng
bạn gái em ở Phục Hòa
Hôm
28/2 cũng đã bị giặc phanh thây!
Vậy
sáng sớm ngày 17/2 em ở đâu
Giờ
biết hỏi ai đây?
Thầy
chỉ nhớ như mơ
Những
chiều trên bục giảng
Ngay
giữa thị xã Cao Bằng
Giảng
đường cũng khang trang
Em
thường ngồi bên cửa sổ
Và
chăm chăm nhìn lên bảng
Má
ửng đỏ mắt đen huyền
Hồn
đâu đó xa xăm...
Giờ
đây vắng em!
Và
giảng đường xưa
Cũng
đã bị giặc Tàu đập nát
Cả
thị xã Cao Bằng nay chỉ là
Bãi
gạch vụn giữa tan hoang xơ xác
Những
sinh viên ngồi co ro
Trong
gian nhà tạm lợp gianh
Bục
giảng bằng đất, bàn ghế thầy
Là
mảnh ván vỡ ghép thành
Bàn
ghế của sinh viên
Chỉ
làm tạm bằng tre nứa
Nhưng
cái trống vắng khôn cùng
Là
em không còn đó nữa!
Bên
cửa sổ của “Giảng đường”
Đâu
đôi mắt huyền đen?
Ôi
Thà ơi em mau về đi học!
Cả
lớp thương nhớ em
Nhiều
đêm thầy cũng khóc
Mế
già rồi sao có thể xa em?
Hạ
Lang mùa xuân khe nước chảy êm đềm
Vẫn
nhớ em những chiều ra suối tắm
“Chiều
Biên Giới em ơi!” Lời ca ai say đắm?
Như
gọi hồn người Tử Sĩ Biên Cương
Đã
bỏ mình vì Đất Mẹ mến thương!
Nỗi
đau 17 Tháng Hai
Là
tiếp nỗi đau thương truyền kiếp!
Trong
lời nhắn nhủ tới cháu con
Truyền
lại tự ông cha
Nay
lũ Chiêu Thống cố tình quên
Chỉ
vì chức quyền và tiền bạc
Mà
ôm chân bọn cộng Tàu
Bán
đứng cả Hoàng Sa!
Rồi
sẽ đến ngày
Những
oan hồn dân Việt
Sẽ
treo cổ lũ các ngươi
Để
đòi nợ nước
Trả
thù nhà!
Hà
Nội, 17/2/2013
Ts.
Đặng Huy Văn
(*) Sáng sớm
ngày 17/2/1979, Trung Quốc đã cho gần nửa triệu quân tràn qua 6 tỉnh Biên Giới
Phía Bắc nước ta từ Quảng Ninh đến Lao Cai. Lào Cai, Sapa, Ðồng Ðăng, Lạng
Sơn...bị phá tan hoang. Tại Cao Bằng, quân Trung Quốc phá sạch sẽ từng ngôi
nhà, từng công trình, ốp mìn cho nổ tung từng cột điện. Nếu như, ở Bát Xát, Lao
Cai, hàng trăm phụ nữ trẻ em bị hãm hiếp, bị giết một cách dã man ngay trong
ngày đầu tiên quân Trung Quốc tiến sang. Thì, tại thôn Tổng Chúp, xã Hưng Ðạo,
huyện Hòa An, Cao Bằng, trong ngày 9/3/1979, trước khi rút lui, quân Trung Quốc
đã giết 43 người, gồm 2 đàn ông, 21 phụ nữ, 20 trẻ em, trong đó có 7 phụ nữ
đang mang thai. Tất cả đều bị giết bằng dao như Pol Pốt. Mười người bị ném xuống
giếng, hơn 30 người khác, xác bị chặt ra nhiều khúc, vứt hai bên bờ suối cạnh
giếng.
No comments:
Post a Comment